NHƯ MỘT GỈNG SÔNG

 

 

Thích nữ Giới Định

 

 

 

 

Ngôi chùa thật đơn sơ  khiêm tốn nép ḿnh sau những cây cổ thụ. Không gian vắng lặng, yên tĩnh. Càng về khuya sương xuống làm cho ngôi già lam mờ ảo thêm lung linh. H́nh ảnh Đức Phật Di Lặc vẫn đang mỉm cười an nhiên tự tại mặc cho cuộc thế thay đổi nhân t́nh đổi thay. Thỉnh thoảng một vài chiếc xe chạy lướt nhanh trong đêm khuya như đang cùng tranh đua với thời gian vẫn đang âm thầm đi qua nhanh trên mái đầu của một kiếp người. Những chú dế đi rong núp trong bụi cây dại đang thỏ thẻ diệu nhạc du dương, rỉ rả làm cho người nghe dâng lên nỗi buồn man mác. Không gian như ngừng đọng, nhưng có lúc không gian đó, hoàn cảnh đó làm cho con người thật đau ḷng.

 

Một năm trôi qua nhanh những mất mát hụt hẫng làm cho ḷng con chạnh nhớ xót xa, chung quanh hoàn toàn im lặng khác hẳn không khí ban mai. Sáng nay chư tôn đức giáo phẩm trong Giáo Hội Phật Việt Nam Giáo Thống Nhất Hoa Kỳ, môn đồ pháp quyến, thân hào nhân sĩ, quư đồng hương phật tử long trọng tổ chức lễ tiểu tường cố Ḥa Thượng Chủ tịch Hội đồng Điều hành, thượng Trí hạ Chơn, tại chùa Bát Nhă thành phố Santa Ana, tiểu bang California. Hôm nay ngày tiểu tường của Ôn.

 

Mới đó mà một năm đă trôi qua, một năm nhiều mất mát đau thương, nhất là phải đối diện trước sự sanh ly tử biệt, theo thời gian, những người thân lần lượt ra đi: Sư chị Giới Quang, người có công không ít trong sự thành tựu trí tuệ của các tiểu đệ; Sư Ôn, bậc mô phạm trong chốn thiền môn, một nhân tài của Phật giáo, vị cao tăng trong môn phái; và Ba, người sanh thành dưỡng dục cho con tấm thân này hướng dẫn con biết hướng về chánh đạo. Cả ba người đều từ giă  hồng trần đi về cảnh Phật, thật đau ḷng, thật xót xa! Tuy biết có sanh ắt có tử  đó là một định luật ngh́n thu nhưng liên tiếp những mất mát như vậy làm sao không đau ḷng cho được?

 

Kính bạch giác linh Ôn! Chức vụ của Ôn quá cao, học vị của Ôn ít người sánh kịp, nhưng con vẫn gọi bằng chữ “Ôn” thật kính quư. Lần đầu tiên gặp Ôn tại chùa Bát Nhă con đă mạnh dạn đến chào và cho Ôn biết về Tổ đ́nh pháp phái của con. Theo tông môn, con gọi Ôn là Sư Bá v́ sư bà con là đệ tử của Ngài đệ tam Tăng thống cùng xuất thân từ chùa Linh Mụ đất thần kinh, cùng đồng môn với Ôn. Con chỉ thưa được vài câu rồi Ôn bận họp với quư Ḥa thượng trong giáo hội. Cuộc diện kiến gián đoạn, con lo đi làm việc của một thị giả nhưng trong ḷng vui lắm v́ nơi đất khách quê người có thêm một người thân, người mà rất nhiều năm con đă từng nghe các bậc tôn túc trong sơn môn nhắc đến mỗi khi có dịp về tổ đ́nh. Con h́nh dung Ôn là một người cao to lớn mới có trí tuệ uyêm thâm, nhưng không phải như vậy: trong thân h́nh khiêm tốn nhưng mang cả một triết lư cao siêu tuyệt vời. Ôn đă đến và đi như một ḍng sông, lặng lẽ dâng hiến cả trái tim, cả cuộc đời cho giáo hội, đạo pháp và con người, tạo dựng rất nhiều già lam nhưng không trụ vào một chỗ nào, cuộc sống giản dị đến khó hiểu, cái cặp táp thường mang theo bên ḿnh trong đó có cả ba y, ít dụng cụ cá nhân, chiếc xe cũ kỹ dán nhiều băng keo, đó là phương tiện để Ôn đi bưu điện bỏ báo hàng tháng đến các tiểu bang xa xôi. Ngày các huynh đệ dọn pḥng Ôn sau khi Ôn viên tịch, không ai nói với ai nhưng trong thâm tâm mọi người đang nhỏ những giọt nước mắt kính tiếc, xúc động khi thấy đời sống của Ôn quá giản dị, quá đơn sơ: một chiếc giường nhỏ, một cái bàn gỗ trơn tru, xung quanh Ôn toàn là kinh  luật, sách vở báo chí, b́nh nước uống chưa hết, nồi cơm gạo lức c̣n bỏ dở, thẩu muối mè vẫn c̣n đầy… nhưng người th́ không c̣n! Ôn luôn từ chối khi có người quan tâm hỏi han săn sóc, v́ Ôn sợ phiền. Có lần Ôn nói “bữa ni Ôn ăn ít lắm con đừng rang mè nữa, khi nào cần th́ Ôn gọi.” Nh́n Ôn con thấy vẫn b́nh thường không có dấu hiệu của bịnh tật. Ngày 19-2-2011 thầy Quảng Thiện chở Ôn từ Phật Học Viện Quốc Tế về chùa Bát Nhă lấy báo, lấy mè, đó là lần cuối cùng con gặp Ôn. Lúc ấy Ôn vẫn khoẻ, tươi cười cho b́ ĺ x́ và chúc con đi b́nh an. Suốt ngày bận rộn cho chuyến về thăm quê hương con không nghe điện thoại. Ngồi chờ máy bay ở phi trường Los Angles ngày 21-2 lúc 11:25 pm mở máy nghe tin nhắn của Ôn lúc 8:20 pm: “Giới Định con gọi lại Ôn gấp.” Con gọi liền nhưng máy đă khóa rồi, suy nghỉ vẩn vơ nhưng biết làm sao đây… Con không  ngờ đó là lần cuối cùng Ôn gọi điện thoại cho con.

 

Vẫn thường liên lạc về chùa con biết Ôn đang bịnh và tịnh dưỡng tại chùa Bát Nhă được Ḥa thượng trụ tŕ, tăng ni bổn tự và quư thầy cô trong môn phái hết ḷng chăm sóc thuốc thang cho Ôn. Ôn vẫn tỉnh táo nói chuyện minh mẫn, dặn ḍ những ǵ Ôn cần dặn, không ai nghỉ là Ôn sẽ ra đi nhưng rồi Ôn vẫn đi, nhẹ nhàng, an nhiên xả bỏ báo thân trong tiếng niệm phật của đại chúng. Một con người sống trọn đời đơn giản ra đi cũng đơn giản. Ôn đă để lại cho đời nhiều tác phẩm giá trị, cho đạo bao nhiêu cảnh chùa, bậc phạm hạnh thanh tịnh, thật đúng là:

 

“Gót đạo sĩ bốn phương trời rảo bước

Cơi ta bà đâu chẳng phải nhà ta

Một ḿnh đi với b́nh bát ca sa

Đói xin ăn, dưới gốc cây nằm ngủ…” (Huyền Không)

 

Món quà con nhận được cuối cùng của Ôn là một miếng giấy rất nhỏ dán lên vách pḥng của Ôn nhân ngày dọn pḥng Ôn sau khi Ôn viên tịch, nguyên văn “Giới Định về VN 21/2/11 qua lại Mỹ 21/4/11.”  Nh́n những ḍng chữ này, con biết Ôn tuy bận rộn bao phật sự nhưng vẫn luôn quan tâm hàng hậu học, và các ghi chú tương tự như vậy cũng cho thấy Ôn rất tỉ mỉ, ngăn nắp. Nh́n nét chữ viết tay của Ôn, y như là Ôn đang hiện hữu trước mắt, nhắc nhở con siêng năng tu tập hơn, tinh tấn hơn trong tất cả mọi công việc mà ḿnh có thể làm được. Lời Ôn dạy rất đơn giản, nhưng thân, khẩu ư giáo là một bà́ học sống động, thực tiễn con nguyện cố gắng học những ǵ Ôn đă răn dạy.

 

Bây giờ Ôn đă thong dong về cơi niết bàn tịch diệt, đă đến và ra đi như làn gió bay qua bầu trời mênh mông huyền diệu, như ḍng sông tuôn về biển cả, không vướng bận không ưu sầu. Xin trả lại  trần gian những ǵ Ôn đă làm hơn nửa thế kỷ, nhưng lịch sử Phật giáo sẽ ghi đậm nét son hành trạng một vị cao Tăng cận đại, khai sơn Tổ đ́nh Linh Mụ Hải ngoại.

 

 

 

 

 


 
Bài vở đóng góp xin gửi về: baivochanhphap@gmail.com
Copyright © 2009 Chanh Phap Magazine
Last modified: 03/31/12