Tháng ba
hàng phong bên đường bắt đầu trổ lá
ḷng ta khô tàn cách chi đâm chồi
không là thiên nhiên bốn mùa chuyển hóa
t́nh chỉ như sương tan dưới mặt trời
mặt trời ngàn năm hong khô mơ ước
thanh xuân cuộc người ngắn ngủi nửa vời
phiền trách nhau chi khi ḿnh biết trước
t́nh cho cay chua đọng giữa ngọt bùi.
Cảm thân
rốt cuộc th́ tôi chỉ là con sâu quá lứa
nằm cuộn ḿnh trong ổ kén tối tăm
chờ
bác làm vườn xịt thuốc rầy
trước khi dám tung ḿnh
hóa bướm.
Mấy vần đau thấm
người đây, hồn ở đâu?
oan khiên tự hôm nào
đường gập ghềnh bất hạnh
gai t́nh ghim thấm đau!
người ơi, c̣n có chăng?
t́nh mành như tơ giăng
nắng trời là phù thủy
tô óng vẻ huy hoàng
h́nh dung trong náo nức
có hẹn ḥ nên thơ
h́nh dung trong cuống quít
có tay ai đợi chờ
h́nh dung trong bối rối
có mắt nồng trao êm
h́nh dung trong nắm nuối
có môi tan t́nh mềm
muôn ngàn h́nh dung đến
muôn ngàn h́nh dung đi
giấc mơ nào cũng hết
đoái trông, chẳng c̣n ǵ!
c̣n đây trong góc tối
có nỗi buồn ngồi im
c̣n đây khi đêm tới
lũ âm binh bủa t́m
biển đời xanh ngăn ngắt
sóng sầu xô lao xao
chẳng riêng trong tiếng nấc
mới chứa nỗi nghẹn ngào!
NGUYỄN THỊ MINH THỦY