Bất hoại
tựa lưng hoàng hôn
vết sẹo ẩn tàng
trở ḿnh mỗi tháng tư
mùa xuân thất sủng đă bao năm
những móng vuốt của trầm tư
u áo từ bao giờ
gịng mật nguyên sinh
trôi vào đời sống không đối cực
chiều khâm liệm
hoang mang đất trời t́m thiên sứ
ai lay giấc ngủ xuân tàn
nghêu ngao tiếng ca cùng tử
đá khuất nẻo sa mù
giông trùm nỗi nhớ
xa lắm ở bờ môi chúc lụy
lênh đênh ngàn bến độ
như nắm lá khô tan tác
trong bàn tay vĩnh tuyệt
VŨ TIẾN LẬP